Dưới đó là bài văn tả một tín đồ em yêu quý nhất : bà bầu cứ lặng lẽ âm thầm đi bên cuộc đời của tôi và anh tôi. Tôi phệ lên trong tình thương thương bao la của mẹ. Vào câu hát người mẹ ru tôi, có nước mắt của sự yêu thương và hi vọng. Tôi không thể nói hết được tình yêu giành cho mẹ. Chỉ hiểu được mình phải cố gắng thật các để chị em vui. Hãy xem thêm với baoboitoithuong.com.
Bạn đang xem: Tả người mà em yêu quý nhất
Video chỉ dẫn tả một người mà em thương mến nhất
Dàn ý em hãy tả lại một tín đồ mà em yêu dấu nhất
Hãy tham khảo dàn ý em hãy tả một người mà em yêu quý tiếp sau đây nhé.
a. Mở bài
giới thiệu về người bà bầu mà em yêu quý. Gợi ý: tự nhỏ, em vẫn được bự lên trong tình thân thương với đùm quấn của mẹ. Bất cứ khó khăn, thách thức nào em cần vượt qua, cũng có mẹ sát cánh đồng hành bên cạnh. Bởi vì vậy, mẹ là bạn mà em yêu thương thương và kính trọng nhất.b. Thân bài
– trình làng chung về mẹ:
chị em em tên là gì? năm nay bao nhiêu tuổi rồi? hiện đang làm quá trình gì? mẹ đã gắn thêm bó với các bước đó bao thọ rồi? chị em có thân dường như thế nào? với chiều cao, khối lượng ra sao?– diễn đạt ngoại hình của mẹ:
người mẹ có nước da màu gì? bởi sao lại có màu da như thế? (do liên tục vất vả làm cho việc, vì quan tâm quan tâm da, do quá trình thường xuyên nghỉ ngơi trong nhà…) Mái tóc bà mẹ có độ dài, màu sắc sắc, mẫu mã dáng như thế nào? bình thường mẹ để hình trạng tóc gì khi có tác dụng việc? Khuôn mặt chị em có dáng vẻ gì? (tròn, trái xoan, chữ điền, tương đối vuông, tương đối dài…) Đôi mắt bà bầu có màu sắc gì? khi cười hai con mắt trở nên như thế nào? Khóe mắt chị em đã xuất hiện các nếp nhăn chưa? Khi nhìn vào hai con mắt mẹ, em cảm thấy được các điều gì? Đôi bàn tay bà bầu có những điểm sáng gì? bởi vì sao mà lại có những đặc điểm ấy? Trang phục mỗi ngày của bà mẹ là gì? (khi đi làm, khi đi chợ, lúc ở nhà, khi đi chơi…). Em có nhận xét gì về bộ đồ của mẹ?– diễn tả tính cách, kinh nghiệm của mẹ:
Hằng ngày, ngoài công việc ở công ty, mẹ đã có tác dụng những vấn đề gì ở nhà? bà bầu em bao gồm tính cách như thế nào? hành vi gì của mẹ khiến em cảm giác được điều đó? Mọi fan ở công ty, thôn xóm có mếm mộ mẹ em không? Tình cảm này được thể hiện tại qua những hành động nào? người mẹ em tất cả dành nhiều thời hạn và cảm xúc cho em không? Em cảm thấy thế nào về điều này?c. Kết bài
tình yêu của em dành riêng cho mẹ – fan mà em yêu mến nhất. Gợi ý: mẹ là bạn mà em yêu thích nhất. Đó là thứ cảm xúc thiêng liêng cùng trân quý vô cùng. Em sẽ cố gắng học tập tốt, siêng năng và ngoan ngoãn để bà bầu cảm thấy mừng quýnh và niềm hạnh phúc khi gồm một tín đồ con như em.Tổng hợp bài bác văn em hãy tả một tín đồ mà em yêu thích nhất
Bài làm mẫu em hãy tả 1 bạn mà em yêu quý nhất hãy xem thêm nhé.
Bài mẫu mã 1: Tả một tín đồ mà em mếm mộ nhất (Mẹ tôi)
Ngày còn nhỏ, tôi luôn ước mẹ mình là một trong những cô giáo. Tôi ước ao một lần được trải cảm hứng có người mẹ là giáo viên, được hạnh diện với chúng ta trong lớp. Tuy nhiên càng lớn, tôi càng yêu bà mẹ hơn, dù mẹ chỉ là một trong những nông dân bình thường.
Mẹ tôi quanh năm lam lũ, vất vả, lúc nào thì cũng tất bật. Bởi vì vậy, dù mới hơn bố mươi tuổi dẫu vậy trông bà bầu như già hơn tuổi khôn xiết nhiều. địa điểm khóe mắt chị em đã hằn phần nhiều vết chân chim tuy vậy vẫn không làm cho mờ đi hai con mắt sáng với góc nhìn hiền hòa. Mỗi lần bằng hữu tôi mắc lỗi, đôi mắt ấy lại nhìn shop chúng tôi đầy nghiêm khắc. Với cũng đôi mắt ấy sẽ thức white bao đêm những lần tôi bị ốm. Bao giờ cũng vậy, luôn luôn là tình thân đong đầy dành riêng cho chúng tôi. Đôi đôi mắt ấy cũng chính là thứ nhất tôi được thừa kế từ mẹ. Các lần có người khen tôi có hai con mắt giống mẹ, tôi cảm giác vô cùng tự hào, hãnh diện. Tôi là con gái của bà bầu mà! Trên domain authority mặt người mẹ còn có rất nhiều vết nám. Đó là lốt ấn của bao ngày dãi nắng và nóng dầm mưa. Nghe ngoại kể, ngày trẻ, da người mẹ đẹp lắm, má lúc nào thì cũng trắng hồng. Tôi cảm thấy đáng tiếc vô cùng bởi vì tôi lại giống bố ở làn domain authority ngăm ngăm. Nhưng loại mà mẹ luôn luôn tự hào nhất, chăm chú nhất về bản thân lại là mái tóc. Dù vất vả từ bỏ ngày bé dại nhưng mái tóc của mẹ trong khi không có tuổi. Nó dài, đen, óng mượt mà ngay đến những thiếu nữ cũng nên mơ ước.
Tôi vô cùng thích ngắm chị em hong tóc, nắng tràn vào mái tóc mẹ, nhảy nhót, lung linh. Hương thơm hoa bưởi cứ phảng phất, thơm nồng. Dáng bạn của mẹ bé dại bé nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát. Lúc nào mẹ bước tiến cũng gấp vã, thoăn thoắt. Mọi bạn thường nói người mẹ có dáng đi vất vả. Thì cũng đề xuất thôi, do bố quốc bộ đội xa nhà, 1 mình mẹ quan tâm ông bà nội, nuôi nấng anh em chúng tôi. Bao trọng trách dồn lên đôi vai bé bé dại của mẹ, bao nhiêu các bước để quan tâm gia đình khiến mẹ cần thiết thong thả, khoan thai. Hai bàn tay của mẹ bé gầy, xương xương. Tuy vậy với tôi nó đẹp như bàn tay cô giáo. Đôi bàn tay ấy vẫn lo đến tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, ủ ấp tôi khi tôi còn ẵm ngửa, dắt tôi đi những bước chập chững đầu tiên.
Mẹ tôi ăn uống mặc cũng tương đối giản dị. Từng nào năm rồi, vẫn các chiếc áo bà cha đã đánh màu. Mẹ thường đùa rằng mặc như vậy vừa thoải mái, vừa đẹp. Chỉ lúc nào có dịp quánh biệt, mẹ mới mặc những cái áo mới ba mua tặng mỗi dịp trở về viếng thăm nhà. Ngày nào cũng vậy, mẹ luôn luôn là tín đồ dậy nhanh nhất có thể nhà. Mẹ sẵn sàng bữa sáng sủa cho đồng đội tôi, mang đến lợn gà nạp năng lượng và dọn nhà cửa. Mẹ chăm lo cho chúng tôi từng li từng tí. Dù bận bịu đến đâu, từng buổi tối, mẹ vẫn dành thời gian để kèm bạn bè tôi học bài. Mẹ chính là cô giáo đặc trưng của bọn chúng tôi. Mẹ còn dạy shop chúng tôi cách đối xử trong cuộc sống, dạy shop chúng tôi những bài bác đồng dao mà người mẹ còn nhớ được.
Mẹ cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời của tôi với anh tôi. Tôi phệ lên trong tình yêu thương bát ngát của mẹ. Vào câu hát người mẹ ru tôi, có nước mắt của việc yêu thương cùng hi vọng. Tôi cần thiết nói không còn được tình yêu dành cho mẹ. Chỉ hiểu được mình phải cố gắng thật những để người mẹ vui.
Bài chủng loại 2: Tả một người mà em yêu thích nhất (Bà tôi)
Hình hình ảnh bà là hình hình ảnh đẹp cùng thiêng liêng trái tim tôi. Bà ngoại người mà tôi kính yêu, người luôn luôn quan tâm, thương yêu tôi nhất.
Bà tôi yêu mến tôi lắm! Tôi nghe chị em tôi kể rằng: Đó là ngày tôi có mặt đời, trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi bên dưới cổng dịch viện. Lúc ấy, cha tôi bao gồm nói: “Bà ơi, bà mau về bên kẻo cảm lạnh, gồm tin gì nhỏ sẽ báo cho nhà sau.” với một giọng vơi nhàng, bà nói: “Không sao, bà mong xem con cháu bà ra sao, ở nhà cũng đều có người trông rồi, con cứ yên tâm.” khi tôi được sinh ra, bà là người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt mang đến tôi cái brand name rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của bà như mong một cô cháu gái nhất của bà thừa kế một cuộc sống đời thường bình yên, sống thọ vui vẻ.
Nghe xong xuôi câu truyện ấy, tôi đã cực kỳ xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lòng yêu thương thương, quí mến mà lại bà dành cho tôi.
Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đang hết quá trình nhà. Sáng sớm, tôi vẫn thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa tiệc sáng với mời cả nhà. Mỗi khi tôi tới trường về, bà hầu hết ngồi trước thềm công ty đón tôi. Tôi khôn xiết thích mọi khi bà cười, trông bà như trẻ con ra bao tuổi vậy. Chính vì thế tôi luôn cố gắng học, giành những điểm tốt về rước khoa với bà.
Có lần, tôi thấy bà ngồi hát một mình. đông đảo câu hát của bà tôi nghe sao thân thương, rất gần gũi đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường xuyên đung đưa võng ru ngủ tôi. Hợp lý trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của bà đến tôi?
Vào những tối thứ bảy, bà thường xuyên gọi cửa hàng chúng tôi ra sân nghe bà đề cập chuyện. Cửa hàng chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà nóng làm sao! bên dưới ánh trăng, mẩu truyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi mẩu chuyện bà đưa chúng tôi vào một quả đât thần kì cùng với muôn vàn color như truyện về Cô Tấm, đại trượng phu Thạch Sanh,… phần nhiều câu truyện ấy cho đến hiện giờ tôi vẫn nhớ, mỗi mẩu chuyện bà nhắc như một lời răn dạy bào chúng tôi.
Năm tôi học tập lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã tăng cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai ai cũng lo lắng. Ngày hôm đó, tôi ngồi gấp các chú hạc với ước muốn bà sẽ khỏi ốm. Ngày còn bé, mọi khi tôi khóc, bà là bạn đã dỗ tôi bằng cách gấp phần nhiều chú hạc xinh xinh chờ bà mẹ về. Qua bố ngày, bà tôi thức giấc dậy, thấy tôi khóc, bà xoa đầu tôi:
– cháu ngoan, bà vẫn khỏe, con cháu đừng khóc nữa!
Tôi bùi ngùi nói:
– Bà ơi, nhất quyết bà yêu cầu khỏe lại nhằm sống bên cháu, bà nhé! đều chú hạc này cháu gấp dành tặng bà.
Bà tôi khi ấy tươi cười cợt rạng oắt khi bắt gặp những chú hạc mà lại tôi gấp khuyến mãi bà. Mấy hôm sau đó, tôi nghe tin bà tôi ko qua khỏi, tôi đã rất buồn.
Xem thêm: game Play thủy hử trên IWIN hiệu quả
Mặc dù người bà nhưng mà tôi hằng thương cảm đã sang trái đất bên kia, mãi mãi không xoay trở về, mà lại tôi luôn tự nhủ đề xuất học thiệt giỏi, thiệt ngoan để bà rất có thể tự hào về cô cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sạch của bà.
Bài mẫu 3: Tả một bạn mà em thương yêu nhất (Bà tôi)
Trong đời này, ai chẳng có một bạn bà. Và tôi cũng vậy, ngoại trừ tình thân thương mà cha mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình mếm mộ trìu mến của bà. Vì đk gia đình, tôi buộc phải chuyển nhà, không được ở mặt bà nhưng mà hình hình ảnh bà luôn khắc sâu vào trái tim tôi.
Bà tôi năm nay đã kế bên bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng tựa như các bà tiên trong những câu chăm cổ tích. Sống lưng bà còng lắm rồi. Làn domain authority nhăn nheo với khá nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà vẫn hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và những dì tôi. Đôi mắt bà không hề tinh tường như lúc trước nhưng tầm nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần vị suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho những con.
Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong tầm tay yêu thương vô bến bờ của bà. Đêm như thế nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà điện thoại tư vấn tôi dậy đi học. Lời gọi: “Cháu ơi, dậy đi nào, đang đi tới giờ đi học rồi” luôn luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi mang đến trường. Canh cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn loại dáng đi lặng lẽ âm thầm ấy, bà gửi tôi quay trở lại nhà. Mọi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Có lần bị ngã, tôi sẽ nằm ăn uống vạ cực kỳ lâu. Bà ẩy bé lật đật cùng bảo: “Con lật đật luôn luôn biết vực dậy sau các lần vấp ngã. Con cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? con cháu được như con lật đật là bà siêu vui”. Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười cợt móm mém “Cháu ngoan lắm, lại phía trên bà phủi đất mang lại nào”. Phần đa hôm học khuya, bi thảm ngủ quá, tôi gục luôn luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng sủa hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình vẫn đắp chăn, vị trí giường. Trên bàn học, đèn đang tắt từ thời điểm nào, giấy tờ được sắp xếp gọn gàng, phòng nắp. Bà vẫn bế tôi lên giường, xếp lại giấy tờ cho tôi.
Bà luôn quan tâm việc nhà. Người mẹ tôi không thích bà làm, hại bà mệt dẫu vậy bà không nghe. Tôi ao ước mình mập thật cấp tốc để chăm sóc cho bà nhưng những khi, tôi lại ước ao thời hạn trôi thật chậm rì rì để tôi vĩnh cửu nằm trong vòng tay yêu thương của bà.
Bà khôn cùng vui tính, thường nhắc cho các bạn nghe hồ hết chuyện hài hước. Bà cũng luôn luôn sẵn sàng trợ giúp hàng xóm, bởi vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi tuy vậy không nuông chiều chiều. Bao gồm lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Quý phái tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là vấn đề hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hẹn với mình, không khi nào được phụ công lao cảm xúc của bà.
Bà thích quan tâm cây cảnh, sáng sủa sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sân thượng. Rất nhiều chồi non, nụ hoa không phụ công chăm lo của bà, luôn tưng bừng khoe sắc đẹp thắm. Rất nhiều lúc thủng thẳng rỗi, bà ngồi ngắm lần chần chán những chiếc cây đang dần dần lớn lên.
Tối tối, lúc đi ngủ, bà thường đề cập chuyện đến tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tôi như được hoá thân vào những nhân vật, khi vậy nên cô Tấm nhẹ hiền, khi lại là cô tiên xuất sắc bụng. Bà sở hữu cho tôi tương đối nhiều sách, nhờ vào đó kiến thức và kỹ năng của tôi được rộng mở hơn.

Bài mẫu 4: Tả một tín đồ mà em mếm mộ nhất (Mẹ tôi)
Mẹ – tiếng hotline ấy niềm nở và thiêng liêng biết mấy. Chị em là fan bên ta, chăm lo cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ. Niềm hạnh phúc biết bao khi em sống trong khoảng tay thân thương của mẹ.
Mẹ em vẫn ngoài tía mươi tuổi. Nhưng bề ngoài mẹ có vẻ già trước tuổi bởi vì nỗi nhọc nhằn nuôi em khôn phệ vẫn in hằn trên gương mặt mẹ. Dáng người bà bầu dong dỏng cao nhưng mà đầy đặn. Mái tóc chị em dài, black láy như suối mây. Mọi khi nằm trong tâm mẹ em thấy làn tóc ấy quyến rũ và mềm mại và có hương thơm dìu dịu từ hoa bưởi, trái người tình kết. Nước domain authority trắng hồng của mẹ ngày nào, giờ đây lại rám nắng. Đôi bàn tay của mẹ bé gầy, xương xương, xuất hiện thêm những dấu chai sần do công việc lam người quen biết vất vả. Em yêu thương nhất vẫn luôn là đôi mắt của mẹ, góc nhìn luôn nhìn em trìu mến. Lúc em phạm không nên lầm, đôi mắt mẹ loáng buồn; khi em đạt thành tựu tốt, hai con mắt mẹ cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào. Bà mẹ em sở hữu vẻ đẹp bình thường nhưng so với em, mẹ luôn luôn là người tuyệt vời nhất.
Ngày ngày đi học về bên trên triền đê, em hay phóng tầm mắt ra cánh đồng mênh mông để trông thấy dáng vẻ hình thân quen của mẹ. Cái áo nâu bạc màu cần mẫn vun trồng đến từng ruộng lúa, cho ruộng rau. Cây lúa, rau bự lên, xanh mơn mởn được tưới tắm rửa từ biết bao giọt các giọt mồ hôi của mẹ đổ xuống. Bà bầu em là tín đồ chịu thương, cần cù như chú ong chuyên cần vậy. Bận bịu với các bước đồng áng, nhưng ngôi nhà bé dại của em luôn ngăn nắp, gọn gàng bởi bàn tay tảo tần của mẹ. Là cô công chúa bé bỏng bỏng, bắt buộc mọi tình thân thương bà bầu đều dành riêng trọn đến em. Mỗi lần mẹ đi chợ về, bà bầu lại mang đến em phần đa thức quà, đều món quà bé bé dại nhưng em cảm nhận được tình thương yêu của người mẹ gửi gắm trong đó. đơn vị thơ Chế Lan Viên từng nói rằng:
“ bé dù lớn vẫn luôn là con của chị em Đi suốt cuộc đời, lòng chị em vẫn theo con”.
Thật vậy, mẹ nuôi nấng em suốt chín mon mười ngày, chị em lại ko quản công nâng đỡ giấc ngủ của em giữa những trưa hè oi ả. Là giọt máu giảm đôi của người mẹ nên tình cảm mẹ dành riêng cho em là vô hạn bến. Các đêm đông lúc em thức học bài, thốt nhiên thấy lòng lặng bình khi nhìn qua khe cửa ánh đèn sáng phòng bà bầu vẫn le lói. Mẹ không thích em thức một mình, gồm khi đôi bàn tay ấy đang khôn khéo khâu cho em chiếc áo rét để đông về em không còn thấy lạnh lẽo cóng trên tuyến đường đi học. Cảm thấy được tình yêu thương của mẹ, em cố gắng học tập thiệt tốt. Học kì vừa qua em giành giải thưởng cung cấp tỉnh, thời gian lên bục thừa nhận thưởng, em bắt gặp góc nhìn thân yêu đương của mẹ. Bà bầu thường vuốt mái đầu của em với nói: “ nhỏ là niềm từ hào của mẹ, hãy nỗ lực học nên fan con nhé!”. Em đáp: “Vâng ạ”. Nhưng trong lòng em, người mẹ mới là tín đồ em từ hào. Bà mẹ trở thành động lực để em cách tiếp quãng con đường chông gai, người mẹ cũng là điểm tựa mỗi một khi em gặp gỡ thất bại. Xót xa biết mấy hồ hết ai không được bàn tay bà mẹ che chở.
Dù ko nói ra nhưng trong trái tim em vẫn thì thầm nhủ “Con yêu chị em nhiều lắm, nhỏ cảm ơn người mẹ đã luôn luôn dõi theo con”. Dù mai này còn có đi đâu về đâu em cũng luôn ghi lại tình mẫu tử thiêng liêng, cao đẹp.